Thơ Mán Lạc Rừng


         Sau ba tháng biệt tin, bỗng nhiên
vào một buổi tối tôi nhận được môt cú điện thọai của anh. Anh  nói anh
         đã rời vùng Vịnh San Francisco này đi Nam Cali sống bên những bạn bè văn nghệ.
         Anh hứa sẽ gửi một số bài thơ để tôi đăng trên website này.
         Nay tôi đã nhận những tác phẩm mới của anh.
         Vẫn tâm trạng của một "kẻ lang bạt kỳ hồ nên chi mang tâm trạng vô ngại ta bà rong chơi, xác thân thì
         phàm tục mà cuộc sống cứ lãng đãng như
mây trời..."
         Xin chia xẻ cùng các bạn những vần thơ u uẩn của anh.
        
       

Sau Cuộc Chiến

Biển! chiếu lộng gió - Em bềnh bồng
Núi! gầy guộc - Anh kiếp tù nhân
Đường về "Củng Sơn" xa vời vợi
Gặp gỡ ngắn dài nỗi bâng khuâng
Và rồi em không còn đến nữa
Ngày thăm nuôi anh mỏi ngóng trông
Rừng "Củng Sơn" chim không còn hót
Trại "A-Ba-Mươi"  buồn mênh mông
Sau ngày tháng ỏ chốn rừng hoang
Về lại phố xưa quá ngỡ ngàng
"Căn nhà nhỏ" giờ thay đổi chủ
Trắng tay hạnh phúc -
Buồn mang mang

        Những ngày đầu trở lại đời - Đông 1987 - MLR


Tắt Đèn


Ngẫm nghĩ vì xem chuyện "Tắt Đèn"
Cuộc đời chị Dậu thật là đen
Tôi và chị không cùng thế hệ
Lại có chung hoàn cảnh "tắt Đèn"


Cõi Tạm

Chữ NHÂN bên trái
Chữ NHỊ kèm theo
Chỉ có vậy thôi
Nhân gian lại thiếu
Nên đời nhiễu nhương


Cô Độc

Nơi đây
Phố lạ đông người
Riêng ta
Chỉ có một trời
Cô đơn.


Nhớ!

Bao năm
Mưa nắng xứ người
Tận cùng
xâu thẳm một trời
Quê Hương.
Nguyên Nhân

Ta biết em buồn
Sao không trả lời khi em hỏi
Có nghe, hiểu gì không khi em nói
Thứ em - vì ta muốn
Xin được làm người câm điếc
Để nhìn đời bằng ánh mắt vô tư
 Em hỏi - có phải gió
Đưa mây lang thang trời viễn xứ
Lùa những biển sóng triền nhấp nhô
Lay động cành cây, xào xạc lá
Thưa em - rằng không
Vì đời vốn dĩ vô minh
Tất cả nội tại tim mình
Chưa tịnh


 
Tình Loạn

Gọi Chú ấm áp
Gọi Anh ngọt ngào
Những gì đêm hò hẹn
Em trao
Để bây chừ về miền đất lạ
Hạt nhớ nẩy mầm buồn xôn xao!!!


Ta Là Ngạ Quỷ
 
Nếu như
Mai này em xuống tóc
Quy y
Anh sẽ là
Một gả hành khất
Chang xin đòi gạo áo cơm
Tay anh sẽ cầm
Một que diêm
Khi ni sư xuất hiện
Anh sẽ đốt
cho ngọn lửa bùng lên
Sưởi ấm
Khối tình si băng giá
Sưởi ấm tim em và cả
Tim anh.

 
 
    Ghi Chú:
         Mán Lạc Rừng là bút hiệu của Võ sư Huỳnh Đức Nhiệm. Anh xuất thân là một chiến sĩ Biệt Cách Dù (Liên Đoàn 82 Biệt Cách) đã đi cải tạo 12 năm
         và trở về năm 1987. Anh đến Mỹ năm 1995.
         Tôi có duyên được gặp anh do tình cờ tại một nơi sửa xe. Thấy dáng bụi đời của anh, tôi hỏi chuyện làm quen và rất thích thú khi được biết xưa kia
         anh là một chiến sĩ Biệt Cách Dù. Sau đó, anh chỉ vào cái dashboard nơi anh bầy tấm bằng Võ Sư do Hiệp Hội Võ Thuật Hoa Kỳ cấp cho rồi anh giải
         thích cho tôi ý nghĩa của việc học võ và ý nghiã của mỗi động tác trong các bài võ Bình Định. Tôi thích thú anh nói và tỏ ý muốn ghi chép lại những lời
         giảng giải của anh để lưu truyền lại cho mai sau.
         Tôi ngạc nhiên hơn nữa khi được biết anh làm thơ và thơ của anh đã xuất hiện trên nhiều trang báo khắp nơi.

         Là một con người phóng túng, anh sống phiêu bạt nay đây mai đó, bất cần đời, coi nhẹ mọi giá trị vật chất để chỉ còn sống với tâm hồn mình.
         Tôi nhìn anh trong chíếc quần treillis răn rì cũ rích với vẻ mặt cứng cỏi, nuớc da xạm nắng, dáng gầy gầy, bộ mặt xương xương mà không khỏi có
         ngay thiện cảm với con người đầy nét giang hồ ấy.

         Thơ Mán Lạc Rừng đọc thấy xao xuyến mặc dù lời rất đơn gian và bài thơ ngắn. Tuy nhiên những ý thơ của anh thấm thía vô cùng vì anh bày tỏ
         những nỗi u uẩn xâu xa dấu kín trong đáy lòng anh.

 
Trở về Trang Chính